Thời gian ở bên chị Như Quỳnh thấm thoát đã ba tháng. Ở bên chị, tôi thấy thật hạnh phúc. Nhưng sao, tôi thấy chị vẫn không được vui và thường hay thẫn thờ. Rồi, một hôm khi tôi trở về thì Như Quỳnh không còn ở đó nữa. Tất cả tôi có thể tìm được là một bức thư chị viết cho tôi:
Bằng thân,
Khi em đọc bức thư này thì chị không còn ở bên em. Chị phải ra đi dẫu lòng chị không muốn. Trong mấy tháng bên em chị rất vui và hạnh phúc. Nhưng em biết chăng cũng trong thời gian đó sự mặc cảm loạn luân cứ luôn bám theo chị. Em ngây thơ vào tội nhưng em đã trở thành gánh nặng của chị. Sự nghiệp chị đang lên cao mà chị phải tốn rất nhiều thời gian gầy dựng. Chị không nỡ đem sự nghiệp ấy văng bỏ để đổi lấy một mối tình đầy tai tiếng này. Danh vọng đã làm chị mất đi cả bản thân và mất đi em. Chị xin lỗi em.
Chị Quỳnh.
***
Ðọc xong lá thư, lòng tôi chán nản vô ngần. Tôi xé lá thư cũng như tấm chi phiếu $20,000 đính kèm. Tôi rời khỏi căn hộ và lao mình vào một chân trời mông lung. Thấm thoát đã được ba tháng, tôi lại chôn vùi bản thân mình. Tôi nhớ chị Như Quỳnh, nhớ những thời gian sống bên chị. Tôi trách bản thân tôi vô dụng, không đủ sức giữ chị lại. Tôi lang thang khắp phố phường, nhậu nhẹt liên miên và coi thường mọi việc. Cho đến một hôm, trong lúc tôi lang thang đến một trạm xe lửa ở một vùng phố xa lạ, tôi đã trúng cú sét ái tình. Tại đó, tôi gặp một thiếu nữ mà suốt cuộc đời tôi không quên được dung nhan thanh tú của nàng. Nàng mặc một chiếc quần ka ki màu xám bọc lấy đôi chân trường túc của nàng. Phần trên là một chiếc áo thun đen để lộ phần ngực. Khoác trên chiếc áo thun ấy, là một chiếc áo adidas 3 sọc trắng. Trên cổ nàng là một sợi dây chuyền hình trái tim. Ðiểm đẹp nhất của nàng, là một mái tóc nhuộm màu nâu nhạt và khuôn mặt lạnh lùng của nàng. Tôi bị thu hút bởi làn da trắng, dễ nhìn, hai má đều đặn và cặp môi mỏng có duyên. Tóm lại, vẻ đẹp lạnh lùng và băng thanh của nàng trong bộ trang phúc hợp thời trang đã làm tôi ngưỡng mộ nàng. Rồi chuyến tàu ga bên kia đã đến và nàng bước vào con tàu. Xe ga đã rời bến khá lâu mà tôi vẫn lưu mãi hình bóng người con gái mỹ miều ấy.
Tôi bắt đầu thay đổi từ ngày ấy. Suốt một tháng trời, tôi đã đợi ở trạm xe lửa để mong thấy được bóng hình thiếu nữ xinh đẹp ấy. Nhưng tôi không thấy nàng ta xuất hiện nữa. Có thể nói cô ấy như một nàng tiên, hiện và mất chỉ trong giây lát. Tôi buồn nhưng tôi không nản lòng. Tôi vừa đợi, vừa trở về trường đại học, học hết nghành nghệ thuật mà tôi đang học năm cuối. Tôi tự nghĩ, nếu sau này, có gặp lại cô ấy, thì tôi cũng phải là một người có nghề có nghiệp để tương xứng với cô. Tưởng đâu chuyện đời không dễ dãi như tôi nghĩ. Nhưng ngờ đâu nửa năm sau, tôi đã gặp lại người con gái tôi mong đợi. Một lần vào lớp, cô giáo giới thiệu Thanh là một bạn học nữ mới sẽ gia nhập khóa học này. Tôi bỡ ngỡ vì Thanh nào có ai khác hơn là cô gái tôi đã gặp ở trạm ga. Tôi muốn tiến đến làm quen, thì nàng đã bị bao bọc bở những đám bạn trong lớp. Tôi hơi khó chịu, nhưng tôi không trách họ. Quả thật sắc đẹp của Thanh có thể làm điên đảo bất kỳ gã con trai nào kể cả tôi. Họ bu quanh lấy nàng cũng là lẽ thường, và huống chi Thanh đâu phải là gì của tôi. Tôi cúi người xuống chú tâm vào tiết học mặc kệ cái nhóm ồn ào ấy. Tuy vậy, thỉnh thoảng tôi ngước đầu lên nhìn về họ thì lại bắt gặp ánh mắt Thanh nhìn tôi. Ðỏ mặt, tôi cùi gầm xuống mà giả bộ chăm chú nhưng thật ra lòng tôi rối bời.
Thời gian trôi qua vậy đã được một tuần, từ miệng bạn, tôi hiểu rõ hơn về Thanh. Thanh có gia đình ở Canada, nhưng nàng tự di dân qua đây vì tính thích tự lập. Nàng đã từng làm model cho những tạp chí khá nổi và nàng kiêm luôn việc pha rượu của một quán bar khá sang trọng. Thanh vừa tròn 19 tuổi. Có một nét đẹp mê hồn, lại trẻ trung có tài, và dĩ nhiên Thanh có nhiều kẻ đeo đuổi. Nhưng sao, không ai thấy nàng cặp bồ. Hỏi nàng, Thanh chỉ nói chưa gặp được ý trung nhân. Càng hiểu rõ về Thanh, tôi cảm thấy rất khó có cơ hội làm bạn trai nàng. Nhưng tôi hài lòng với hiện tại, vì tôi có dịp nhìn thấy nàng mỗi ngày. Ðối với tôi, như thế đã là quá đủ rồi.
Một buổi chiều, tôi ngồi trước sân cổng đại học, nhìn về chân trời hoàng hôn, tâm hồn thật thư thản. Trời bấy giờ đã vào thu, nhìn từng ngọn lá vàng là tà trong ngọn gió, tôi thấy cảnh vật có tình. Hứng chí, tôi lấy bút giấy, và bắt đầu vẽ. Ngọn bút tôi linh hoạt, chẳng mấy chốc đã vẽ xong cảnh. Nhưng tôi thấy chưa hài lòng, đầu óc tôi vừa liên tưởng đến hình ảnh Thanh đang bước dài trên con đường lá vàng ấy, và tay tôi cũng di động liên tục. Cuối cùng, tôi đã vẽ xong. Tôi mỉm cười thở phào. Từ ngày tôi gặp Thanh, những bức họa nào tôi vẽ cũng về nàng. Nhưng bức này là đẹp nhất, có lẽ vì tôi đã chọn đúng bối cảnh cũng như màu sắc để tô thêm nét đẹp nàng.
- Bức tranh tuyệt vời quá, Bằng ạ!
- Vậy sao??
Tôi đáp mà không thèm quay đầu lại, chắc có lẽ là đứa gái nào thấy tôi lãng mạng vẽ tranh nên mò tới làm quen thôi mà, tôi nghĩ, gí chứ chuyện này đã quá quen thuộc rồi cô bé.
- Thật mà, em không dè anh vẽ em đẹp quá, ngoài đời em không đẹp bằng đâu!
- Ừ ừ… hả???
Tôi hét lên và quay đầu lại. Thì ra kẻ mà tôi cho là bé gái chính là Thanh. Tôi sững sờ. Chưa có dịp nào tôi gần Thanh như lần này. Tôi sượng cả mặt. Luống cuống tôi hỏi:
- Ủa sao Thanh lại đến đây? Hôm nay là ngày nghỉ mà.
- Ừ, mình biết, nhưng hôm nay Thanh phải đến để làm xong các phần thủ tục linh tinh đó mà. Còn Bằng?
- Tôi ở ký túc xá trong đại học.
- Ủa, vậy nhà Bằng ở xa đại học lắm hả?
- Tôi… tôi không có nhà. Tôi sống một mình nên chỗ ở không nhất định.
- Ồ vậy hả!!!
Chỉ nói nhiêu đó, Thanh ngồi kế bên Bằng và gợi chuyện:
- Mình nhớ mình đã gặp Bằng trước đây rồi phải không?
Tôi lặng thinh …
- À, phải rồi, Thanh tiếp, mình nhớ mình đã gặp Bằng ở trạm ga phải không?
- Ừ, tôi gật đầu.
- Mình… mình có chuyện này hơi tò mò? Hỏi được không Bằng?
- Ờ, Thanh hỏi đi!
- Mình nhớ lúc đó Bằng hình như… hình như là một kẻ lang thang phải không Bằng? Vậy sao giờ… Bằng lại là một sinh viên đứng đầu lớp vậy?
Tôi lặng người, cuối cùng tôi mạnh bạo tâm sự với Thanh:
- Mình đổi thay tất cả cũng vì Thanh đó!
- Vì mình???
- Ừ, thật ra từ ngày Bằng gặp Thanh ở trạm ga, mình đã quyết định phải làm lại con người. Làm một gã thư sinh dù sao cũng hơn một tên lang thang phải không Thanh??
- Xạo hoài đi cha nội! Thanh đỏ mặt, vừa mỉm cười. Bỗng Thanh cầm lấy bàn tay tôi. Tôi khẽ giật mình. Thanh nhìn tôi cười hì hì:
- Sao hả? Bằng chưa nắm tay con gái lần nào hả?
Tôi ấp úng, kiếm cớ chữa thẹn:
- Không phải vậy? Tại Bằng nắm tay Thanh mới rung đó chứ!!
Thanh lờ đi không nghe cái cớ của tôi. Nàng đăm đăm nhìn vào tay tôi rồi nói trong hơi thở:
- Số Bằng vậy mà đào hoa lắm đấy nhé!! Ðây nè 1,2,3 cái chéo nghĩa là trong đời Bằng sẽ có 3 lần dang dở đó nhe!!!
Tôi cười và nói:
- Thật không vậy? Vậy Thanh coi trong ba cái chéo đó cái nào tượng trưng cho Thanh đây?
- Xí! Anh xấu vậy làm sao cua em đây?
Thanh xì môi nói nửa chọc nửa đùa.
- Vậy sao!
Tôi đáp và chợt bẹo hai cái má dễ thương ấy, rồi cười ha hả lùi về phía sau. Thanh tức mình, nàng rượt phóng theo tôi. Dĩ nhiên là tôi nhanh gấp mấy lần Thanh nhưng tôi nhường nàng, chạy chậm để nàng rượt kịp. Tưởng nàng chỉ cho tôi một bạt tai nhẹ hay những cái vỗ vai trách móc, ai dè, Thanh chơi ác, đạp vào đít tôi cái thật mạnh làm tôi mất đà té xuống vũng sình. Thanh thích chí hát:
- Lêu lêu!! Lêu lêu có một cậu trai té vũng sình!! Lêu lêu!!
Tức mình, tôi giả bộ nằm im bất động. Một hồi không thấy tôi cử động, Thanh lo lắng chạy đến bên tôi. Bất thần tôi kéo nàng xuống vũng sình. Bị bất ngờ, Thanh bị té và cả quần áo bị bầy nhầy. Tôi cười hát lại:
- Hà ha hà ha hà ha! Cô em tôi rớt vũng xình đẹp ôi là đẹp! Hà ha hà ha hà ha!
Bấy giờ tôi và Thanh nhìn thật bê bết. Người dính đầy bùn sình. Chúng tôi nhìn nhau rồi phá lên cười. Xong chúng tôi vật nhau trên vũng lầy ấy. Tuy sức tôi mạnh, nhưng chẳng lẽ lại mất hào phóng nam nhi sao? Thế là tôi đành giả thua. Thanh ngồi lên người tôi và cất tiếng cười giòn vang. Nhìn vẻ đẹp xinh tươi như đóa hoa hồng nhung của nàng làm tôi thẫn người. Chợt, Thanh nhìn tôi và thấy tôi chăm chăm nhìn nàng. Vẻ mặt ửng hồng, nàng có lại ý tứ con gái và buông tôi ra, trở về chỗ tôi ngồi vẽ khi nãy
Chúng tôi ngồi đó một lúc thì trời đã tối dần, Thanh đứng dậy, nhìn ra phía cổng và nói:
- Mình phải về rồi Bằng ạ.
RồI nàng liếc nhìn bức vẽ, và hỏi:
- Bằng cho mình bức vẽ này nhé!
Tôi gật đầu và trao ngay cho Thanh. Trước khi đi, Thanh chợt ôm lấy tôi:
- Chúng ta bắt đầu làm bạn nhé!
Xong, nàng kịp chạy ra trước khi cổng đại học khép đóng.
***
Hôm sau, khi tan học, đợi lúc ít người, Thanh đến gần tôi và nói:
- Chiều nay, Bằng rảnh không? Thanh tính mời Bằng đến nhà chơi nhé!
Tôi nhận lời. Chiều đó, tôi ăn mặc cũng khá bảnh trai đến nhà Thanh. Thanh ở một căn nhà nhỏ tại ngoại ô thành phố. Tôi gõ cửa một lúc thì Thanh ra mở cửa.
- Chào Bằng, đế rồi hả? Bằng vào nhà chơi nhé!!
Tôi bước theo bóng lưng duyên dáng của Thanh. Căn nhà được xếp đặt thật trang nhã. Cả nhà được sơn màu hồng nhạt thật đẹp mắt.
- Bằng ngồi chơi chút xíu nhé! Cơm nấu sắp xong rồi.
- Có cần mình phụ không Thanh?
- Thôi khỏi. Hôm nay Bằng là khách, ngồi chơi đi! Bia bỏ trong tủ lạnh đó.
Nói bấy nhiêu, Thanh vùi mình vào trong bếp. Mùi đồ ăn thơm phức tỏa ra làm tôi nôn ruột. Bỗng có tiếng gõ cửa, tôi chạy ra mở. Một gã thanh niên mặt mày khá khôi ngô ngó nhìn tôi, trên tay gã là một bó hồng nhung thật to và rực rỡ. Gã nhìn tôi với một ánh mắt căm thù, dù rằng đây là lần đầu tiên tôi gặp gã. Thanh cũng bước ra, thấy gã thanh niên nàng kêu:
- Ồ anh Ðạt! em tưởng anh còn ở Sydney chứ! Tại sao anh lại ở đây?
Gã thanh niên xô tôi ra và chồm đến Thanh mà nói như hét:
- Hắn là ai? Tại sao hắn có quyền ở đây? Tôi quen em đã hơn 5 năm nhưng sao em vẫn không cho tôi bước vào nhà? Em nói đi Thanh, tại sao?
Thanh trợn mắt, vùng vẫy đẩy hắn ra:
- Anh buông tôi ra. Tôi mời ai đến là chuyện của tôi. Anh ra khỏi nhà tôi ngay!! Ði ngay!
Tôi lúc đó cũng bước đến và đẩy lùi hắn. Tên thanh niên ấy lườm nhìn tôi và bước ra. Cánh cửa xập lại ‘rầm’ một cái. Trong nhà, chỉ còn lại tôi và Thanh. Bỗng, nàng chạy trở về phòng bếp, nơi có mùi hơi chín tỏa ra. Buổi cơm chiều mở đầu lúc 6 giờ đúng, tôi nhìn đồng hồ. Thanh đã mặc một bộ đầm ngắn, bó sát lấy thân thể của nàng, ra tiếp tôi. Thanh thật đẹp, một nét đẹp mỹ miều tuyệt vời. Bữa cơm chiều thật tuyệt vời gồm steaks, khoai chiên và rượu sâm panh. Chúng tôi trò chuyện rất hợp tính.
- Chà! Bữa chiều này ngon thật đó! Bộ Thanh học nấu từ bụng mẹ sao mà nấu giỏi quá vậy!!
- Xí!! Khen tui hoài đi!! Ăn không hết là tui không cho Bằng về đâu đó!
- Ừ! Không cho Bằng về vậy Thanh có chỗ cho ngủ không? Gì chứ ở đây có Thanh vui hơn là về ký túc xá một mình à.
- Ðâu cần, ăn không xong thì tôi cũng đổ hết vào miệng anh là xong chứ gì! Xong, bản cô nương cho công tử ăn một đạp ra khỏi động bàn tơ là xong chuyện chứ gì!
- Hề hề, có người đẹp đút cho ăn thì có ăn đạp cũng là ngon!!
Tàn bữa, Thanh rủ tôi ra sau nhà, vừa ngồi ngắm sao và để nàng pha rượu. Sau nhà là một bãi cỏ xanh mượt, và bên cạnh là một cái rạp nhỏ, nơi Thanh cất những đồ pha rượu. Dưới những ngọn nến mập mờ, thấy được kỹ thuật pha rượu độc đáo của Thanh, tôi thấy thích thú. Những màu đỏ xanh trong một cái bình thủy tinh dần dần hòa lẫn thành một, tạo nên một màu xanh lá cây. Thanh rót ra bảy ly và nói:
- Ðây là rượu Thanh sáng tác ra đó. Tên gọi là “Một kiếp chung tình”. Bằng uống đi!
Tôi cười, và nâng ly uống liền. Mùi vị thật ngọt dịu êm lơ, không cay không đắng và vị thơm thấm vào kẽ răng. Vừa uống, Thanh vừa kể cho tôi:
- Bằng biết không, khi uống rượu này vào, Thanh có cảm giác ngây ngất vì mùi dịu ngọt của nó không khác gì người con gái kiếm được mối tình đầu, mãi mãi không quên, luôn sống trong giây phút ngọt ngào ấy.
Rồi Thanh lại pha thêm một cốc rượu nữa. Màu sắc trong cái bình lần này đậm hơn lần trước. Nếm vào lưỡi, vị cay trong rượu làm người tôi nóng dần. Càng ghét vị cay ấy, thì những vị cay cứ xuyên vào tâm phổi tôi. Nhưng càng uống, quen dần với vị cay ấy, tôi không còn thấy khó chịu nữa. Khi uống tới ly cuối cùng, tôi lại thấy dễ chịu, và sảng khoái chứ không như lúc đầu.
- Rượu này gọi là “Nồng cháy tình yêu”. Uống vào vì cay nồng làm người uống cảm giác lại sức cuồng nhiệt của tình yêu. Sự đam mê xác thịt, rung động của hai con tim, khiến người đê mê. Bằng uống tới ly thứ tám vậy là tài lắm đó. Giờ Bằng uống thêm cốc rượu cuối cùng này nhe!
Thanh trộn lẫn hai cốc rượu trước lại một. Màu sắc đổi nhiều màu và cuối cùng trong suốt. Thanh rót ra đầy một ly và nói:
- Tên rượu là “Yêu một người, Nhớ một người”. Rượu này Thanh mới pha chế gần đây thôi. Tuyệt lắm đó!
Uống vào, tôi thấy vị giác lạc lẽo. Chẳng lẽ Thanh chơi tôi? Nhưng tôi nốc thêm một hơi nữa thì mới thấy sự tuyệt hảo của rượu. Nguyên hai chất rượu đầu còn thấm trong miệng nên, hớp đầu, chỉ đủ để tan đi hai chất ấy. Hớp sau, vị trong suốt, và thơm làm người tôi dễ chịu. Tôi chắc lưỡi bình phẩm:
- Chà, thật đúng với cái tên, chất rưọu tinh túy, độc nhất, tựa như sự chung thủy của người vợ chờ chồng, tan biến đi vị ngọt lợ, và nồng nàng trước kia mà chỉ còn lại cõi lòng hoài niệm, quyến tiếc. Thanh ghê thật đấy! Ai mà lấy Thanh là coi như bị cái còng số 8 này kèm suốt đời à nha!! Không biết có ai bị xui chưa vậy?
Thanh đỏ mặt nguýt tôi một cái:
- Xí! Tui không thèm, công tình tui pha rượu cho mà cò phê bình tui nữa hả? Mai mốt tui không cho uống nữa đâu à nhe!
- Ủa! Vậy anh chàng hùng hổ hồi nãy không phải là bạch mã công tử của Thanh hả?
- Ai thèm chứ, thằng cha ấy quen tui đã 4 hay 5 năm gì đó! Tui đã nói không thích thằng chả mà thằng chả cứ theo tui riết, đuổi hoài không chịu đi đó chứ.
Tôi à ra vỡ lẽ.
- Vậy chứ giờ Thanh chưa có bạn trai hả?
- Ừ, sao hỏi hoài vậy?
- Kể cả tui cũng không phải …
Chúng tôi không nói gì. Thanh đã hiểu ý của tôi. Hai tôi ngồi ngắm trăng sao không dám nhìn đối phương. Sợ để rồi mai mốt ngượng ngùng gặp nhau, nên tôi phải ráng lắm mới thốt ra:
- Thôi nhe Thanh! Coi như Bằng say rượu quá nói bừa. Ðừng để trong lòng!
- Không! Thanh để trong lòng. Tại vì… vì Thanh cũng thích Bằng.
Tôi mừng rỡ xiết chặc lấy tay Thanh. Vẻ mặt Thanh hồng ửng, trong dáng điệu nửa thẹn nửa thùng. Tôi ôm ấp Thanh vào lòng. Tôi hôn lên má Thanh. Thanh cúi đầu thấp mắc cỡ. Nàng vùng tôi ra bỏ chạy vào phòng. Tôi rượt theo nhưng khựng lại trước cửa phòng. Chẳng lẽ mới ngỏ lời yêu mà đã dở chứng “heo” rồi sao? Ngượng không nói ra, tôi chợt nghĩ được một cách. Tôi nói vọng qua khe cửa:
- Thôi! Thanh ngủ nhé! Bằng về đây!
Rồi tôi bước ra cửa, mở cửa ra và đóng lại giả bộ như tôi ra về. Xong, tôi tìm chỗ núp. Một lát, tôi thấy Thanh bước ra, vẻ mặt nàng lộ vẻ trách móc, nàng bồn chồn, mở cửa chạy ra tìm tôi. Khi Thanh đã thất vọng trở về, tôi choàng ra ôm lấy Thanh vào lòng, hôm lên làn tóc thơm của nàng. Tôi nói trong hơi thở:
- Thanh, Thanh nhớ anh hả?
- Ối…xí, anh ở đâu chui ra vậy?
- Anh đã định đi rồi, nhưng nhớ em quá, anh đi không đành!!
- Xạo!
- Thật mà….
Tay tôi mân man làn da mềm mại nõn nà của Thanh. Rồi tôi giơ tay vuốt lên cặp nhũ hoa mềm ấy. Cặp vú cân đối, nhấp nhố sau làn vải mỏng làm tôi thèm địt. Cặc tôi cuơng lên trong quần, nhìn nồm nộm khó coi làm sao ấy. Tôi ở sau lưng Thanh, tay vòng qua bụng nàng, và bắt đầu nhảy một điệu nhạc chậm. Tôi áp sát lấy Thanh, cu tôi cọ sát với mông và hạ bộ Thanh.
- Umưư… Thanh rên lên khẽ. Ở đáy quần tôi đã dính một chất nước nhờn. Thanh má đỏ, mắt nhắm lại, chân đều bước theo nhịp. Sát bên Thanh, tôi đê mê mùi hương u trầm phát ra từ cơ thể Thanh. Mùi hương êm dịu, thanh thản tựa như mùi của cõi bồng lai. Cọ sát độ được mười lăm phút, thì hơi thở của Thanh đã bắt đầu gấp gáp hơn, nước chảy ra càng nhiều làm nhiễu ướt chiếc quần đen của tôi. Tôi dìu Thanh về phòng. Thanh chợt tách tôi ra, nàng đẩy tôi xuống giường. Nguýt tôi một cái, Thanh cởi dần quần áo trên người nàng xuống. Từng mảnh áo rớt xuống sàn lộ dần da thịt mơn mởn của Thanh.
Khi mảnh vải cuối cùng đã rớt xuống, Thanh trước mặt tôi là một nàng ngọc nữ với sắc đẹp mê hồn. Thanh bước uyển chuyển đến bên tôi, nàng kéo quần tôi ra, và liếm lên con cu vẫn đang cứng nồm nộm trong chiếc quần lót. Tôi dẫy lên và xuýt xoa, ái chà, vụ này phê quá! Le liếm một hồi, tôi nhịn hết nỗi, tôi lật Thanh nằm xuống, nâng bàn tay mềm không xuơng, tôi nút từng ngón tay xinh xắn của Thanh. Lưỡi tôi nút chùn chụt làm ướt những ngón tay búp măng ấy. Sau đó, tôi lần lên hôn vào nhũ hoa của Thanh. Cặp nhũ hoa thơm phức mùi hoa lan. Tôi xoa bóp lấy cặp vú mà như chạm vào miếng bông gòn, mềm và dẻo. Vòng lưỡi xung quanh vú và tôi nút núm vú sẫm màu của Thanh nghe chùn chụt.
Ây da á a ah… thích quá… ưưưu. Thanh rú lên trong hoan lạc, hai tay nàng chụp lấy đầu tôi mà áp sát vào cặp nhũ hoa. Tôi đam mê da thịt cũng như mùi hương thơm phát xuất từ cặp vú to tròn của Thanh. Nút chán, Tôi cà lưỡi xuống hạ bộ Thanh. Phất ngang chiếc lưỡi qua mồng đốc Thanh. Thanh rên rỉ lạ thường, người nàng dẫy đẩy vài lượt và từ kẽ lồn ấy thấm ướt vài dòng nước dâm. Càng liếm nước ra càng nhiều, hơi thở Thanh gấp dần, và nàng gào rên như một con chó cái thèm khát nhục dục.
Tôi có một ý nghĩ táo bạo trong đầu, tôi thọc chiếc lưỡi vừa chạm vào một mụn đỏ trong lồn nàng, chiếc mụn bị kích thích phình to ra hơn, và nước nhờn lại bắn ra. Tôi lùi người xuống, và chiếc lưỡi cách xa dần cửa lồn Thanh. Thanh chợt mất đi cảm giác đê mê, nàng cảm thấy bứt rứt và lùi người xuống. Tôi liếm lấy hột le Thanh rồi lại lùi người xuống, sau một lát chúng tôi đã tới thành giường. Lần này, khi tôi le lưỡi chạm cục thịt hồng ấy, tôi không lùi nữa, mà trái lại hai tay tôi áp vào bụng Thanh, và kéo nàng xuống, lưỡi tôi tấn tới thọc sâu vào lồn Thanh mà liếm thỏa sức. Mất thăng bằng, hạ bộ Thanh theo đà rớt lên mặt tôi, úp sát phần âm hộ vào lưỡi tôi. Tôi thích chí, nút và cong vừng chiếc lưỡi cứ cạ cạ đụng lấy hột le của Thanh.
- Ấy da á á á, chết em rồi. Á á á ư ư suớng quá anh ơi… sướng quá. Thanh rú lên, và giật giẫy như bị trúng kinh phong. Nàng vùng vẫy theo từng cử động của lưỡi tôi trong lồn nàng. Áp sát vào âm đạo Thanh, tôi thấy rõ, trong khe mang thịt đỏ ửng ấy, những cọng dây nứng chằn chịt xoắn lại với nhau và rung lên thật sinh động. Khi tôi dừng nút, Thanh nằm đờ ra như người chết. Nàng thở hồng hộc, và mắt nàng đã lộ vẻ thõa mãn.
Tôi ngồi thẳng dậy, và chỉa cu thẳng vào lồn Thanh. Rồi tôi đẩy hạ bộ Thanh xuống ép sát lồn nàng lên cu tôi. Khuôn mặt Thanh giãn ra như đã mong đợi giây phút này lâu lắm rồi. Tôi chầm chậm nắc từ dưới lên. Thanh rên ú ớ những tiếng vô nghĩa. Tôi ghịt chặt Thanh vào người tôi và hôn nghiền cặp vú đã săn cứng. Ðôi lúc tôi hôn lên cổ và tai Thanh làm nàng kích thích dữ dội. Mồ hôi Thanh lấm tấm chảy ra, càng bộc phát mùi da thịt thơm tho của nàng. Tôi đặt nàng nằm ngửa, banh rộng hai háng ra và nâng đùi Thanh lên mà tiếp tục địt vào lồn nàng.
A Áa Bằng ơi, yêu em nữa đi … mẹ ơi sướng quá… địt chết em luôn đi… Mặc Thanh gào rú, tôi tập trung tinh thần, kiên quyết không xuất tinh. Ðể Thanh nằm ngửa, tôi có dịp chiêm ngưỡng cơ thể tuyệt mỹ của Thanh. Cặp vú bấy giờ đã cương cứng và nhấp nhô theo từng cái dập vào lồn nàng. Chợt Thanh bấu chặt tôi lại, nàng ghì sát người tôi không buông làm con cặc bị nghiền ép sau trong âm đạo của Thanh. Rồi cu tôi bị co giựt mạnh theo từng nhịp nút trước lúc xuất tinh của Thanh làm tôi xém ra.
Tôi rút cu ra, nó bấy giờ đã thấm ướt khá nhiều tinh khí. Tôi đút vào lỗ đít Thanh và địt tới tấp vào đó. Thanh nằm lã người, nàng kiệt sức và nằm xuỗi ra để hưởng những tồn âm của khoái lạc. Tuy nàng không còn cảm giác sướng nữa, nhưng nàng thấy dễ chịu khi tôi địt vào lỗ đít. Tôi đặt nàng nằm xấp lại và địt kiểu truyền giống. Nhìn cái mông lủng lẳng cứ qua lạ trước mắt tôi làm tôi chướng mắt. Tôi vỗ mạnh cái đét vào mông nàng.
Thanh xuýt xoa nhưng nàng thích cảm giác ấy. Hóa ra bị đau cũng đem lại kích thích, tôi cười nghĩ thầm. Chợt tôi thấy bị thốn, và sự tập trung tan biến mất. Biết sắp ra, tôi không kiềm nữa, tôi dập thật mạnh vào đít nàng. Tay tôi vỗ chan chát vào cái mông đít lẳng lơ ấy như vỗ vào mông ngựa. Cái mông giờ đây hồng ửng và lộ in năm ngón tay trên ấy. Thanh biết tôi cũng sắp ra nên nàng đung đưa theo nhip và quặn chặt đít nàng để siết chặt lấy cu tôi không cho ra. Rồi cuối cùng, tôi chịu hết nổi, hự ưu á…aaa Sướng qua!!! Tôi khịu lên tấm lưng Thanh, cặc tôi bắn ra dòng tinh dịch nóng hổi đến tận ruột già của Thanh làm nàng trân mình nhăn mặt vì sức nóng dữ dội ấy. Ahahahah. aaaaa….Thanh cũng rên lên thõa mãn, và tôi gục xuống nằm kế bên Thanh. Tôi hôn lên đôi môi hồng nhung của nàng một nụ hôn say đắm. Nụ hôn ướt át, quyện lẫn nước miếng của nhau, vị ngọt lợ và thơm mùi dâu từ miệng nàng truyền qua tôi làm tôi mê mẩn. Tôi đè lên ngườI Thanh và cứ hôn mãi. Thanh cũng thích thú vì nụ hôn dài ấy. Chúng tôi hít bằng mũi, và thở ra bằng miệng truyền san cho nhau. Tôi và Thanh thiếp dần lúc nào không hay nhưng chỉ biết là hơi thở chúng tôi đã dần dần quyện lại thành một.